Ám ảnh gái bán dâm “nhí” ở địa ngục trần gian
Theo tờ xo so đưa tin 4 vị khách làng chơi gọi lễ tân tính tiền rồi bỏ đi với những tràng cười khả ố. Để lại đó là sự ngơ ngác của các gái bán dâm “nhí” đang chờ Xí trả tiền…
Chiếc xe 4 chỗ chạy nhanh vào sân, từ trên xe, 4 “đứa trẻ” với trang phục trên âu dưới Lào (mặc áo bò hoặc phao và váy theo kiểu truyền thống của Lào – PV) bước xuống, xếp hàng đi vào căng tin. Sau cái chỉ tay của Xí, chúng tiến lại bàn của những vị khách mắt xanh mũi lõ đang chờ.
Trái với sự dè dặt pha chút sợ sệt của 4 đứa trẻ, những ông tây mũi lõ lim dim mắt gật gù, cười khúc khích. Xem thêm xo so mien bac hôm nay tại đây
Giọng trầm buồn, chị H. cho biết: “Nơi đây chỉ phục vụ khách quen hoặc khách được người quen dẫn đến. Là người buôn bán lâu năm ở khu vực này nên bọn họ đều biết chị”.
Có lẽ, đây cũng chính là lí do vì sao khi chúng tôi mới đến, tất cả đều tỏ ra dè dặt. Chỉ đến khi chị H. xuất hiện họ mới “bình thường” hành nghề. Bên cạnh đó là kết qua kqxsmn tại đây.
Qua tìm hiểu chúng tôi biết được, gái bán dâm ở đây khoảng 14 – 15 tuổi, chỉ lúc nào có khách mới được điều từ nơi khác đến.
Chừng nửa tiếng, các cửa phòng lần lượt mở. Chúng tôi nhận thấy một sự đối lập kệch cỡm khi họ dắt díu nhau bước ra.
Trong khi mặt của khách làng chơi phởn chí thể hiện sự thoả mãn, thì mặt của các “cháu bé” tỏ ra phờ phạc. Có ông khách làng chơi muốn trao đổi để mua dâm thêm 1 lần nữa, nhưng không hiểu vì sợ sệt hay “quy chế” riêng mà tất cả đều lắc đầu trả lời “bò đạy” (Tiếng Lào dịch ra là không được – PV).
Thấy không thể lay chuyển được ý của những gái bán dâm “nhí”, 4 vị khách làng chơi đã gọi lễ tân tính tiền rồi bỏ đi với những tràng cười khả ố. Để lại đó là sự ngơ ngác của các cháu bé đang chờ Xí trả tiền. Khuôn mặt hiện rõ nét ngây thơ nhưng đôi mắt thâm quầng, trũng sâu. Hẳn chúng mất ngủ dài ngày và vô cùng mệt mỏi.
Không nói không rằng, chúng uể oải đứng lên sau khi đã nhận đủ tiền và bước ra xe ô tô để quay về nơi xuất phát. Chúng tôi định bụng sẽ đi theo chiếc xe kia, nhưng chị H. ngăn lại. Như chị H. nói, “ở đây ai biết việc của người ấy”.
Lấy lý do phải chờ quá lâu, chúng tôi thanh toán tiền bia và thịt bò, rồi ra về. Trên con đường rời phố núi Lạc Xao, hình ảnh những “đứa trẻ” ngày ngày phải nằm phơi thân, cắn răng cam chịu, bán mình cho những vị khách làng chơi, trong những căn phòng nhớp nhúa và rẻ rúng cứ phảng phất trong tâm trí chúng tôi…